Vì anh nghiện em mất rồi

     
vì chưng anh nghiện em mất rồi truyện ngắn tuổi học trò tình yêu học tập trò câu chuyện học sinh truyện ngắn tuyệt mẫu truyện ngắn

Bạn đang xem: Vì anh nghiện em mất rồi

*
pdf

bột mì mãi sau


*
pdf

Nước đôi mắt Và niềm vui


Xem thêm: Hình Thẻ Tiếng Anh Là Gì ? Tiếng Anh Dùng Ở Hiệu Chụp Ảnh Thẻ Tiếng Anh Là Gì

*
pdf

Duyên hạnh ngộ


Nội dung

vì chưng anh nghiện em mất rồi10h đêm...Đứa phụ nữ ngập dứt trước cửa một quán karaoke ởFantasic Bar. Mấy thằng đảm bảo an toàn đưa góc nhìn nó trường đoản cú đầuđến chân, tầm nhìn lả lơi với chẳng mấy thiện cảm, chúng thìthầm cùng nhau :- mang nguyên cả đồng phục trường cấp cho 3 nắm kia mà mò vàođây tiếng này, chắc hẳn rằng "hàng họ" của thằng nào trên phòngVIP...***Nó nghe thấy, tức lắm, cơ mà không phản bội ứng.Rụt rè với thận trọng, đẩy nhẹ bí quyết cửa chống 103, một khe hởvừa đủ để nó rất có thể nhìn rõ. Giờ đồng hồ nhạc chát chúa dội thẳngvào màng nhĩ làm cho tim nó đập táo bạo hơn. Căn phòng khủng mờ mờánh tín hiệu đèn xanh đỏ thuộc mùi nào đấy nồng nồng xộc ra làm nó phải bụm miệng, suýt nôn. Băng ghế sopha nhiều năm vất vưởng dángnhững thằng đàn ông tóc tai dựng ngược nằm, ngồi đủ tư thế,thậm chí không xác định nổi bốn thế. Vài ba đứa lộn ra ngủ, vài đứangồi ườn đôi mắt lim dim...Và nó thấy vương vãi Anh - thằng bạn nó vẫn gục mặt mặt chiếcbàn kính khủng bày la liệt gần như gói white trắng bên một chiếc bìnhthủy tinh.Hoảng hốt, nó đẩy mạnh cánh cửa, xồng xộc chạy vào. Mộtthằng thấy thế, cấp vớ cái tinh chỉnh giảm âm thanh nhạc, cấtgiọng khàn đặc chòng ghẹo :- "Mái" của thằng nào cơ ?Tức thì hơn chục dòng đầu mắt chậm rãi ngóc dậy hướng góc nhìn vềphía cửa. Con bé bỏng gọi lớn :- vương vãi Anh ! Kẻ với tên vương vãi Anh ngửng đầu, thấy nó thì giật mìnhthảng thốt :- loại quái gì cố kỉnh này ???Nó chạy lại vị trí Vương Anh, lay lay vai anh bạn :- Đi về đi...Vương Anh bật dậy, quát tháo tướng :- mày điên à? Đến đây làm cho gì? Sao đi học kết thúc không về nhà?Nó yếu hèn ớt :- Đi về với tao, đi...- Không! - vương Anh trừng mắt - Ai bảo mày mang lại đây, conđiên này...Nó vẫn cầm nài nỉ, nước mắt lưng tròng :- mày về thì tao mới về cơ...Vương Anh thấp thỏm thật sự. Nó lưỡng lự phải nói gì vớicon đồng bọn lúc này. Thấy ồn ào, phần đông đứa khác bắt đầu chúý. Vương vãi Anh khó chịu ném mạnh lon Heineken bên trên tay xuống đất, bọt bong bóng bắt tung tóe. Chợt, một thằng đàn ông mặc sơ ngươi trắng,có mẫu khuyên tai đen nhỏ dại xíu lung linh bên tai cần nãy giờngồi vào một góc quan sát, tay sẽ vân vê điếu cỏ, mỉa mai :- Sao tao ghét mấy con "voọc" yêu thích lo chuyện bao đồng thếnhở!Nó quét góc nhìn tức về tối về phía thằng đàn ông trong góc, mímchặt môi. Đặt điếu cỏ xuống bàn, thằng đàn ông tiến về phía nó,châm chọc :- Ngọt nước ra phết. Vương Anh mang lại tao mượn bạn mày 1 hômnhé.Vương Anh quay phương diện đi :- Thôi Cường, các bạn tao...Cường nhếch mép, 1 bàn tay nó đặt lên hông đứa con gái.Theo làm phản xạ, con bé nhỏ quay ngoắt lại, Cường lãnh trọn nămngón tay nhỏ bé dài bên trên má...đau rát.- Đm! Cường áp cạnh bên vào fan nó, rít lên :- con ranh này...Vương Anh hoảng hốt, đẩy Cường ra, kéo tay con bạn :- Thôi, về!Cánh cửa đóng sầm lại tức tối. Mấy thằng đàn ông ngơ ngác,chưa kịp phát âm chuyện gì vừa xảy ra.Cường lẳng yên ổn trở về địa điểm cũ, mặt nó sa sầm, đủng đỉnh đưađiếu cỏ vừa cuốn lên môi. Rồi chẳng gọi nghĩ sao, này lại bỏxuống. Nó thấy đầu ong ong, cạnh tranh chịu. Thiếu hiểu biết nhiều là vày chấtkích ưng ý hay vì chưng con nhỏ nhắn vừa rồi. Chưa bao giờ nó chạm mặt đứa congái làm sao trong bar dám thái độ bố láo cùng với nó như thế. Ít ra thìquán bar này đang quá quen thuộc với Cường, và toàn bộ mọi ngườiở phía trên đều cần nể nó, bởi vì cái độ chơi, với liều! Khuôn mặt đứacon gái cứ chợp chờn trước mắt Cường, thánh thiện dẫu vậy sắcsảo, nói chung là tương đối khó tả..! bần thần một lúc, Cường quyết địnhbỏ về, nó thèm ngủ sau một buổi tối chơi bời mệt mỏi rã rời. Xuống hầmđể xe, nó bất chợt nghe tiếng thằng vương vãi Anh làu bàu : - Kệ tao! Mày chưa phải nói nhiều. Đuổi thì tao đi, không phảithách!Giọng đứa phụ nữ như van xin :- Tao xin mi đấy...Bố người mẹ mày vẫn lo lắm. Không có ai tráchmày đâu, cũng không bắt mày nên xin lỗi mà...Vương Anh gắt lên :- Ông bà ấy nhờ mày khóc thuê à mà buộc phải sướt mướt ?! Màybiết tính tao rồi đấy, tao nói là tao làm...Từ phương diện tao á? Đuổi taokhỏi đơn vị á? Tao đi rồi tưởng ông bà ấy yêu cầu mở tiệc nạp năng lượng mừngchứ lại sai mày cho tới níu kéo à? tất cả phải bãi nước bọt đếch đâumà nhổ chấm dứt lại liếm!Bị phản ứng quá gay gắt, đứa con gái lặng im, nước đôi mắt bắt đầutuôn lã chã. Cường xuất hiện, phá tan sự yên lặng đó :- Nó nói đúng đấy, mày về đi...Vương Anh sửng nóng :- Cường..? Cường quan sát thẳng vào mắt nó, nói :- vị trí tiền mày nợ đàn Linh lùn để đồng đội trả giúp cho, bao giờcó chuyển lại sau cũng được. Đừng nhằm ông bà già cân nhắc nhiều.Mà từ nay cũng thôi cờ bạc tình đi, báu gì mấy đồng tốt rách!Vương Anh ngập ngừng :- Nhưng...tao...- tuy nhiên nhưng mẫu gì, cứ nuốm mà làm. Thôi, đưa các bạn mày về đi,muộn rồi...Nói rồi gặm chìa khóa vít ga phóng thẳng. Vương Anh thở dài,huých tay cô bạn :- Lên xe tao đèo về. Lần sau đừng tất cả tự ý mò đến các chỗthế này nhá. Vướng lũ con gái bọn chúng mày mệt mỏi ruột lắm!Con nhỏ xíu phụng phịu trèo lên xe, không bao giờ quên hỏi lại :- Mày sẽ về đơn vị chứ?- Vầng! - vương Anh gằn giọng. ***Giữa mon ba thiếu hiểu biết sao vẫn rét đậm giá buốt hại. Đang ngủ bịmẹ hotline dậy ra ngân hàng rút tiền, Cường gắt lắm. Nhưng nghĩlại, làm mẫu thằng con trai trong nhà, kế bên chơi với phá ra chảđược trò trống gì, phụ huynh thì một ngày dài lo làm nạp năng lượng buôn bán. Dù mẹnó có đắp cả cân phấn make up lên phương diện cũng không bít đượcnhững nếp nhăn hằn rõ, nó thấy yêu đương thương mẹ...Thôi thìchịu khó một tý mang đến bõ dòng công bà ấy đẻ ra mình, Cường lồmcồm trườn dậy, mặc quần áo, phóng ra Ngân hàng.Thủ tục xong xuôi cũng mất sát tiếng đồng hồ. Gắng cả bọctiền vào tay, nó thầm suy nghĩ : "Với nơi tiền này mình vẫn làmđược đông đảo gì bổ ích hơn là câu hỏi đập đá phá mìn nhỉ"... Mảisuy nghĩ, nó theo thói quen phóng thẳng minh khai (conđường nhắn nhất tiếp cận Fantasic Bar, địa phận của nó) nạm vìđường Lê Thánh Tông dẫn về nhà. Nó bực mình lẩm nhẩm chửivu vơ : - Mẹ! Quên xừ mất! tự nhiên mất thêm một đoạn xa xăm mù, hãmthế!Qua cổng ngôi trường Bình Minh, bất chợt nó thấy một bóngngười...quen quen. Cố lục lọi tâm trí một hồi, bỗng nó reo lênnhư vừa mày mò ra điều gì đó mới mẻ :- Á! Con nhỏ xíu hôm nọ...!Con bé bỏng đang đứng trước cổng trường vắng vẻ, tay nắm điệnthoại, vẻ mặt bối rối lo lắng. Cường liếc đồng hồ, ngay sát 6h tốirồi còn gì, vững chắc phụ huynh bận hốt nhiên xuất chưa tới đón đượcnên dòng mặt mới cau gồm thế kia. Mà ở khu vực đô thị mới này thìđào đâu ra xe cộ ôm cơ chứ. Thoải mái và tự nhiên Cường nhảy cười. Vẻ sợ sệtcủa con bé bỏng khiến Cường như hả dạ. Cơ mà rồi chả biết nghĩgì, nó vòng xe pháo ra trước khía cạnh con nhỏ nhắn :- xe ôm ko em ?Đứa phụ nữ đang dán mắt vào screen cái điện thoại, tưởngthằng như thế nào trêu ghẹo, tức bực :- Không! Điên à. - Hơ...Ai điên cơ?Ngẩng khía cạnh lên, bỗng bắt gặp góc nhìn soi mói của Cường, conbé gắn bắp :- Ơ ơ...bạn của...à...gì nhở...Cường...Cường nỗ lực nhịn cười cợt :- Dạ thưa chị, em là Phạm Hùng Cường, chứ chưa phải GìNhở Cường.Con nhỏ nhắn đỏ mặt, nhi nhí :- Vâng...- nỗ lực chị bao gồm đi xe không ạ?- Dạ thôi...- Thôi thì đứng đấy hóng mấy anh thợ xây trải qua rồi về cùng cácanh ý nhé ( mặt ngó lơ, huýt sáo, điệu cỗ giả chế tạo ra ).Con bé mếu máo :- Dạ có...em đi...