Truyện người lớn

     

Phần 2Trưa hôm ấy, mái ấm gia đình Lợi tự tối hôm qua đến giờ không người nào ngủ nghê, ăn uống gì cả, mang đến cô Lan đi dạy về cũng ngồi nơi phòng tiếp khách nói chuyện share cùng mọi người. Hốt nhiên có nhân viên bưu điện sở hữu tờ năng lượng điện tín mang lại và khi phát âm xong, mọi tín đồ ngã ngửa ra mới hay rằng chị Hoàng cùng Lợi, hai bà bầu đã đi quốc tế rồi. Vậy là yên tâm vì chưng dù sao đi nữa, hầu hết người đã và đang biết được tin tức của hai bà mẹ rồi dẫu vậy họ không thể biết được rằng thời điểm này, hai chị em trên dòng ghe bàu đang trực diện đương đầu với cơn sốt dữ dội dâng lên muôn ngàn con sóng thét gào, làm vỡ tan mặt biển khơi xanh thẳm êm đềm. Dịp bấy giờ, bác bỏ tài công yên ắng không nói cần lời, đường nét mặt bác bỏ căng thẳng, vừa quan cạnh bên mặt biển vừa định hướng gió, nhì bàn tay chưng nắm chặt volăng nhằm đưa loại ghe đến chốn lặng bình. Mọi fan dưới thùng ghe, ai nấy đông đảo ngồi lặng một chổ, phó mặc mang đến số phận, có tín đồ còn lâm râm cầu nguyện cho thiên tai tung biến, nhường khung trời và mặt biển cả cho một greed color hy vọng. Vị trí cabin, chị Hoàng cùng Lợi hai người mẹ khá bình tĩnh mong chờ những gì rất có thể xảy ra. Bất chợt, bác tài phát hiển thị ở phía tay buộc phải một nhỏ sóng cao khoảng tầm 5m vẫn ào ào kéo đến cách ghe chừng 500m.

– Nhảy trở về bên cạnh trái đi. Nhì cháu nắm mà sinh sống nghe chưa?

Nghe giờ la của chưng tài, Lợi không còn cân nhắc gì cả nhanh lẹ ôm dòng thau có bé Thảo ngồi sẵn mặt trong, chạy thoát ra khỏi cabin và nhảy ùm xuống biển khơi phía tay trái. Chị Hoàng nói lớn:

– bác bỏ cũng dancing đi, chưng ơi!

– dancing lẹ đi, không thôi chết bỏ con lại bây giờ. Mau lên!

Chị Hoàng nhắm mắt nhảy bừa xuống nước và khi chị vừa ngoi lên khỏi phương diện nước thì chị sẽ trông thấy mái tóc đen của thằng em thấp thoáng trước mắt chị khoảng 10m vẫn đẩy mẫu thau nhựa red color nổi cùng bề mặt nước. Lúc bấy giờ, sau sống lưng hai chị em, cơn sóng thần vẫn tràn cho tới và hoàn toàn nhấn chìm loại ghe bàu xuống đáy biển với bác bỏ tài công, cha thanh niên là nhỏ cháu của chưng cùng gần 30 bạn đi nước ngoài trái phép. Lũ họ ngồi dưới thùng ghe chỉ biết là đang xuất hiện bão cơ mà thôi chứ họ không còn nhìn thấy cơn sóng thần như bác bỏ tài và hai mẹ Lợi, nếu có thấy đi nữa thì người ta có nhu cầu nhảy xuống biển trước cũng chẳng hề tất cả đường nhưng mà nhảy bởi từ chổ chúng ta ngồi lên đến mức cabin cao ngay gần 3m thì sao mà nhảy cho được. Bất chợt, chị Hoàng mừng rỡ vô cùng bởi bắt được một chiếc thau vật liệu nhựa lớn màu xanh lá cây từ đâu cảm thấy tới, chắc hẳn rằng là làm việc trên ghe rơi xuống? Níu đem thau, chị để túi thức nạp năng lượng và túi xách tay vào trong, bơi lội nhanh hẳn lên cùng chẳng mấy chốc, chị đã đuổi theo kịp Lợi, chị nghe thấy giờ khóc của bé bỏng Thảo từ vào thau vọng ra, chị nhủ thầm còn khóc vì vậy là mừng rồi, không còn trông muốn gì rộng nữa. Hai bà mẹ yên lặng, núm sức vừa bơi vừa tranh đấu với sóng gió đầy nhức thương chết người và không biết thời gian là bao nhiêu lâu nữa, hai bà bầu cảm thấy hai cẳng chân mình chạm buộc phải lớp cat ram ráp vì giầy dép cả hai yêu cầu bỏ lại trên ghe lúc nãy. Chả biết là vào được đến đất liền tốt hải hòn đảo nhưng cả nhị đều sung sướng rộn chảy vì mình cũng như nhỏ nhắn Thảo đã thoát ra khỏi cơn hiểm nghèo, còn được sống trên cõi đời đầy dẫy cực nhọc khăn, buồn phiền này.

*

Mực nước hải dương càng dịp càng cạn dần cho tới lúc chị Hoàng và Lợi hoàn toàn đứng hẳn trên bến bãi cát một hòn đảo nhỏ xanh um, bé Thảo thì vẫn còn nằm trong mẫu thau. Hai mẹ ngồi bết xuống cát, ôm nhau khóc hù hụ, chả biết là hai fan khóc vì vui mừng hay vì chưng đau buồn, vui miệng do hai chị em như mong muốn thoát được lưỡi hái tử thần, còn buồn bã bởi một lẽ tất nhiên là giờ này đi nước ngoài không được mà trở về nước cũng chẳng chấm dứt dù tài sản vẫn tồn tại nguyên vẹn vì ngăn sông phương pháp biển, tất cả ghe tàu đâu nhưng mà đi mà rước. Trước mắt nhị chị em ví dụ một cận cảnh thiệt ảm đạm, đau thương đó là thỉnh thoảng phải sống mang lại ngày cuối đời bên trên hải đảo xa xôi này.

– Lợi ơi, chị xin lỗi em! vì chị xúi giục em yêu cầu mới bao gồm ngày bây giờ xảy ra cớ sự cố kỉnh này. Em tha lỗi đến chị nghe – Chị Hoàng vừa khóc vừa nói.

– Thôi, lỗi đề nghị gì chị ơi! mình còn sống được như thế này là may phước lắm rồi chị ạ! Giờ nhằm em đi một vòng đảo xem coi có người ở hay cây cỏ gì không. Chị ngồi dưới bóng cây kia mang đến đỡ nắng và nóng và chờ em về nghe.

Đây là một hòn đảo bé dại nằm trong nhiều quần đảo Trường Sa thuộc bờ cõi Việt Nam, vì chưa xuất hiện người ở buộc phải rất hoang vu nhưng lại thực đồ gia dụng trên đảo có rất nhiều tre, trúc, mây còn động vật hoang dã thì có nhiều loài chim, gà rừng, sóc, nhím…Tuy trời nắng và nóng gắt nhưng vì chưng đảo có rất nhiều bóng râm bự và đón được rất nhiều hướng gió bắt buộc khí hậu trên hòn đảo lúc nào cũng dịu mát, dể chịu, vào lành, thoải mái. Chu vi đảo không phệ mấy cần đi một vòng, chẳng bao lâu, Lợi đã quay về chổ chị em con chị Hoàng ngồi chờ. Nó kể hết phần đông gì nó đang tai nghe mắt thấy trên đảo cho chị biết. Lúc bấy giờ, cơn sốt biển cũng đã tan, sóng gió đã và đang lặng, mặt biển lớn xanh ngắt một màu sắc dưới tia nắng chói chang của ông phương diện trời. Trường đoản cú chổ bóng cây sát bờ, nhì chị em bước vào sâu vào đảo khoảng chừng gần 100m, đến một cái hốc đá khá lớn mà ban nãy Lợi sẽ phát hiện ra. Cạnh hốc đá là một khoảnh đất bằng phẳng, bao gồm chổ này thằng em nói với con chị là sẽ cất 1 căn nhà bằng trúc chặt bên trên đảo. Trong hốc tuy khá thấp nhưng kín đáo và sạch sẽ, chị Hoàng với Lợi cần sử dụng tay không đùa rác lá cây ra ngoài, bởi vậy hai bà mẹ có được một chiếc sàn phương diện phẳng đá gần giống như xi-măng khá thoáng rộng dùng có tác dụng chổ ăn uống, ngủ ngơi. Chị Hoàng cho bé Thảo bú chấm dứt đặt nhỏ bé vào thau xong để xuống sàn, trong những khi đó hôm nay Lợi nhìn đồng hồ đeo tay đeo tay thì thấy đã hơn 3h chiều, vậy là tính từ lúc dòng ghe bàu gặp sóng thần cho đến bây giờ, coi như thể hai mẹ đã gồm hơn 5 tiếng đồng hồ thời trang lênh đênh trên biển mới vào được tới đảo.

Chị Hoàng và Lợi lúc này mới cảm xúc đói bụng ghê gớm, vội vàng bày bánh mì ra ăn cùng với làm thịt hộp.

Bạn đang xem: Truyện người lớn

Xem thêm: Vườn Sao Băng Tập 10 - Vietsub, Boys Over Flowers (2009)

Bé nhỏ Thảo vì chưng đã no nê với chắc có lẽ cũng quá mệt mỏi sau khi nằm trong thau vượt hải dương nên nhỏ bé ngủ khò trong thau, chị Hoàng và Lợi nhìn nhỏ xíu ngủ say mạnh khỏe như vậy thì cùng mỉm cười cợt hạnh phúc. Chị Hoàng rước trong túi ra một lọ nước lọc, nhấp một ngụm rồi đưa chai nước uống cho thằng em. Soát sổ lại vào túi, thấy chỉ từ 5 lọ nước lọc, Lợi ngẫm nghĩ chắc chắn rằng nó phải đi tìm nguồn nước bên trên đảo, loại gì không tồn tại thì còn có thể chịu được chứ còn nước mà lại thiếu là chỉ tất cả chết mà thôi. Nó nói:

– Chị Hoàng, chị tại đây để em vào phía bên trong tìm nguồn nước xem sao!

– Em đi cẩn thận nghe!

Nhìn theo sau dáng vẻ Lợi đi, lòng chị Hoàng chợt dấy lên một tình thương bát ngát vô bờ bến chẳng khác gì hải dương Đông xanh ngắt đến tận chân trời xung quanh kia. Thốt nhiên chốc, chị bổi hổi nhớ lại hình hình ảnh hai mẹ làm tình, ân ái cùng nhau ở rẫy dưa lô Rùa bắt đầu vào năm ngoái đây và hiệu quả của tình yêu loạn luân này hiện giờ đang nằm ngủ say sưa trong dòng thau sát bên khiến trái tim chị bất giác xốn xang nặng nề tả, trong thực trạng hiện trên chỉ có hai người mẹ trên hoang đảo, chị ngẫm suy nghĩ trước sau gì thì chị với Lợi thế nào thì cũng nối lại tình thân với nhau mà lại thôi, chứ cần thiết nào kị khỏi. Chị xẻ mình ở xuống sàn, bởi là khía cạnh đá yêu cầu mới giờ đồng hồ này đã cảm thấy hơi buốt lưng rồi nhưng vì chưng quá mệt mỏi nên chẳng mấy chốc, chị đã nhắm ép hai đôi mắt thiêm thiếp ngủ, trong lúc thằng em chịu thương siêng năng của chị vẫn mãi miết đi sâu vào trong đảo để search nguồn nước.

Bạn vẫn đọc truyện sex trên web: TruyenSex.Tv

Không đầy nữa tiếng đồng hồ thời trang sau, Lợi mừng hy vọng chảy cả nước mắt khi nó phát chỉ ra một thác nước tuy bé dại nhưng chảy thường xuyên từ trong hốc đá đổ từ trên cao khoảng tầm 2m xuống tạo ra thành loại suối nhỏ nhắn len lỏi, róc rách, không vục khía cạnh xuống rửa đang cảm thấy lạnh mát rồi. Nó ngồi thụp xuống, vốc một ngụm lên uống thì thấy mát dịu mang đến tận trọng điểm can rồi lần theo cái suối, nó tới một chiếc trũng rộng khoảng 6m2 nước trong vắt. Cố gắng là nó hồ nước hởi cởi áo xống ra rồi lao xuống vẫy vùng tắm cho sạch sẽ muối biển trên fan và vậy là, lúc này hầu như nó ko còn cảm hứng nhớ công ty nữa, nó chỉ còn biết đến hiện tại của nó, chị Hoàng và nhỏ nhắn Thảo nhưng mà thôi. Cuộc sống trên hoang đảo trước đôi mắt tuy vẫn còn đó nhiều khó khăn, chật vật tuy thế cơ bạn dạng những cái thiết yếu như thức ăn, nước uống, chổ ở đã và đang có đầy đủ. Vệ sinh xong, nó lên mặc quần áo vào rồi bẻ một chùm trái ngớ ngẩn màu đỏ, vừa trở về hốc đá vừa bẻ từng trái đánh dấu đường đi. Đến nơi, Lợi lay call chị Hoàng đột nhiên thức giấc và báo tin là đã tìm được nước uống cũng như chổ tắm rửa rửa, chị Hoàng thức giấc cả ngủ, mừng rã nước mắt, nhanh nhảu ngồi nhảy dậy.

– Chị đi tắm rửa đi. Em bao gồm rãi trái dở người đỏ có tác dụng dấu đường, chị theo lốt ấy sẽ đến bãi tắm mà ông trời khuyến mãi cho hai người mẹ mình đấy.

Chị Hoàng đi rồi, mang lại phiên Lợi nằm xuống sàn, ngáp nhiều năm ngáp ngắn một chập rồi ngủ mê mệt, chẳng còn biết trời trăng mây gió gì nữa cả…

Qua nhì ngày trên hoang đảo, chị Hoàng và Lợi nhì chị em cốt truyện tâm lý hầu như bình thường, bình ổn vì cả nhì đã đồng ý cuộc sống thiên ngôi trường địa cửu trên hoang đảo nhưng lúc chiều đến, tuy không nói ra, cả hai những đi ra bờ biển khơi trông ngóng cùng với một hy vọng mỏng manh trong thâm tâm là mong đợi một con tàu hay cái ghe nào kia ghé vào cứu hộ cứu nạn hai chị em. Sáng ngày sản phẩm công nghệ ba, chị Hoàng bồng nhỏ xíu Thảo theo thằng em đi tham quan hòn đảo và tình cờ, hai chị em trông thấy xác cái ghe bàu hôm bữa chở hai chị em đi vượt biên bị sóng đánh dạt vào, nằm nghiêng trên bờ lúc nào cũng chẳng hay. Phần đầu loại ghe toác có tác dụng đôi, lởm chởm trông thật tởm rợn, còn phần dưới cabin thì nguyên vẹn.

Hai người mẹ chui vào ghe search kiếm thì thấy ngoài đồ vật ngổn ngang ra thì không thể bóng một bạn nào nữa cả, chứng minh là sau khoản thời gian hai chị em nhảy ra khỏi ghe, cơn sóng thần ngày hôm trước đã trọn vẹn nhấn chìm tất cả mọi người còn lại trên ghe xuống đáy biển khơi sâu ngàn trùng xa cách. Một lượt nữa, như mong muốn lại cho với chị Hoàng và Lợi vì toàn bộ mọi đồ đạc trên ghe thời gian này, mặc dù đó là cây kim sợi chỉ đi chăng nữa cũng mọi rất bổ ích cho cuộc sống thường ngày hai chị em trên hoang đảo mịt mù, xa vắng. đề nghị mất cả ba chuyến ra vào, hai chị em mới chuyển hết những thứ quan trọng trên ghe vào hốc đá, làm sao là thau, lu, hai khạp gạo, than đá, vỏ hộp quẹt, cá khô, nước mắm, giết thịt đông, dao, rựa, xăng dầu, quần áo… trong lúc hai bà bầu bàn tính là sẽ dùng dao đi chặt trúc cùng mây về cất nhà thì cả hai chợt thấy bao gồm một xác bạn vừa bắt đầu bị sóng tấn công vào nằm xoãi bên trên bờ. Hai mẹ lật đật chạy cho thì nhận thấy ngay đó đó là bác tài công và tất nhiên là bác bỏ đã ra người thiên cổ. Ngồi bên xác bác, chị Hoàng và Lợi không ngoài ngậm ngùi, yêu quý xót cho bác vì nếu không tồn tại bác bố trí cho hai bà mẹ ở khu vực cabin và không kim chỉ nan trước cho cả hai nhảy ra khỏi tàu để tránh cơn sóng thần đang ùa đến thì chắc chắn rằng giờ đây, nhị chị em đang trở thành người của quả đât bên kia hệt như bác vậy.

– Chị tại đây để em vào đem dao đào huyệt chôn bác bỏ nghe!

– Thôi, em thiêu bác đi rồi giữ lại lại một chút ít tro tàn nhằm sau này, biết đâu mẹ mình trở về nước được vẫn tìm vợ con bác mà trao lại. Em coi bên trên người bác bỏ có giấy tờ gì không?

Nghe lời chị Hoàng, Lợi kiếm tìm thấy nơi túi quần yêu cầu của bác có một chiếc ví da, bên trong có một số trong những giấy tờ đã trở nên thấm nước dẻo quẹo ra, chỉ có tấm thẻ chứng minh nhân dân vị được nghiền plastic nên không còn hấn gì. Chứng tỏ nhân dân có ghi chúng ta tên Nguyễn văn Bình, năm sinh….. , nguyên quán….. , hộ khẩu hay trú Tổ 3, buôn bản Phước Lâm, xóm Phước Tỉnh, thị trấn Long Điền, tỉnh giấc Bà Rịa-Vũng Tàu. Lợi trao tấm thẻ chứng tỏ nhân dân của bác bỏ Bình mang lại chị Hoàng chứa rồi chạy vào trong hốc đá, lấy can xăng, vỏ hộp quẹt cùng với dòng thau của bé nhỏ Thảo chị Hoàng nhờ lấy giùm. Bỏ bé bỏng Thảo vào thau rồi để dưới láng cây, chị Hoàng thuộc Lợi xách rựa vào phía bên trong đảo chặt một số trong những cành cây khô, với ra bến bãi cát chất thành một cái giàn hình chữ nhật, hai bà bầu khiêng xác bác bỏ Bình để nằm ngay ngắn bên trên giàn rồi tưới tương đối nhiều xăng lên người bác cùng lên cả giàn cây.

Lợi thoa một que diêm thảy vào, mau chóng giàn thiêu cháy bùng lên dữ dội, hai người mẹ quỳ xuống lạy chưng Bình cha lạy rồi đứng lên, im yên nhìn ngọn lửa đang đưa tiễn linh hồn bác Bình tài công về địa điểm an ngủ cuối cùng. Xác dòng ghe bàu hình như trôi dạt vào hòn đảo chỉ là để tương trợ hai bà bầu Hoàng có hạn mà thôi rồi cũng tan biến chuyển như xác chưng Bình vì chỉ sau một đêm, thủy triều lên vẫn cuốn xác dòng ghe ra biển khơi mất dạng…Lúc này, chị Hoàng địu bé xíu Thảo sau sườn lưng bằng một tấm ba nhựa bao gồm hai mối dây cột thắt ra trước bụng cùng Lợi vào đảo chặt cơ man nào là trúc, nào là mây với một ít tre đem về nơi khoảnh đất trống cạnh hốc đá. Vì không tồn tại búa với đinh đề xuất hai bà bầu cất nhà bằng cách cột thì dùng dao đào cát thật sâu rồi chôn tre xuống, vách và sàn bên thì sử dụng trúc xếp tiếp giáp từng cây tiếp nối dùng mây cột lại còn mái thì hai mẹ dùng tấm bạt lớn lấy trên ghe bàu đậy lên.

Tuy căn nhà diện tích vỏn vẹn chỉ tất cả 15m2 tuy nhiên thật kỳ công và phải cố gắng cật lực lắm, hai mẹ mới ngừng sau 10 ngày với hai bàn tay bạn nào bạn nấy cũng số đông bị tua tre, sợi trúc cào nát. Đêm trước tiên ngủ trong căn nhà mới, dưới tia nắng lờ mờ của ngọn đèn dầu nhỏ, nằm trên tấm bông sô vừa làm cho mền vừa làm cho chiếu, hai bà bầu cảm thấy thật ấm áp, dễ chịu vô cùng còn nhỏ nhắn Thảo cũng ngũ trực tiếp giấc tới sáng sủa chứ không thể khó chịu, nhè nhè như cơ hội còn ngủ trong loại thau nhựa.