Truyện ma ngôn tình hẹn anh lúc nửa đêm

     

Truyện audio tốt hân hạnh gởi đến bạn đọc câu truyện ngắn trực thuộc thể nhiều loại Tâm linh, Ngôn tình đẫm nước mắt bao gồm thật được Tác mang : Dương Thị Phượng viết lại đựa trên 1 câu truyện tất cả thật của doanh nghiệp đọc mời chúng ta cùng theo dõi:

* P/s: khởi đầu (Khoảng 5-6 chương đầu) câu truyện mang xu hướng ngôn tình síu!

*
Hận thù, Tình yêu và Nước đôi mắt Truyện trung ương linh, Ngôn tình

* Ngồi lặng lẽ âm thầm nhìn dòng bạn qua lại trê tuyến phố tấp nập, ngẫu nhiên em thấy nhớ anh…

Nhớ kỉ niệm cũ, nhớ hầu như nỗi đau luôn luôn dày vò cùng ám hình ảnh em từng đêm…

Em ai oán lắm anh ạ mà lại em ko còn khóc nữa, có lẽ đã ko còn đầy đủ nước mắt nhằm rơi vì chưng những thứ đã qua đi…


Đọc truyện, nghe truyện bắt đầu nhất cập nhật thường xuyên trên dailykhmerpost.com

Anh bảo :

– Xin lỗi, kiếp này anh nợ em … Nếu có kiếp sau, anh ý muốn mình có thể bù đắp lại

Lúc ấy em chỉ biết cười nhạt, và nếu kiếp sau có chạm mặt lại em đích thực không mong họ sẽ yêu thương nhau, bởi vì sự dằn vặt nghỉ ngơi kiếp này đang đủ nhức để mong mỏi không bao giờ lặp lại…

Tuyển tập truyện ngôn tình audio giỏi nhất

Chương 1 : Mở Đầu

Tôi là Hà Phương, tôi được ra đời trong 1 gia đình nghèo ở mảnh đất quê mùa cằn cỗi quanh năm phân phối mặt đến đất, bán sống lưng cho trời.

Bạn đang xem: Truyện ma ngôn tình hẹn anh lúc nửa đêm

Một mình mẹ dành hết thời gian nuôi 4 bà mẹ tôi khôn to ( sinh hoạt quê đúng cảnh : Đã nghèo còn đẻ lắm )

Năm tôi 17 tuổi thì cha tôi đi tù bởi vì bị fan khác vu oan hãm hại, tôi nghỉ học từ đấy, ở nhà phụ bà bầu kiếm tiền nuôi những em

Mẹ cứ than thân trách phận

– giá chỉ mà người mẹ đủ giàu nhằm lo cho nhỏ 1 cuộc sống tử tê. Con học giỏi như vậy mà lại phải bỏ qua giữa chừng… chị em thấy mắc cỡ quá. Nao gồm nhắm mắt nằm xuống gặp cụ công cụ bà ở dưới kia bà bầu ko biết phải ăn uống nói thê nào


( Tôi cầm tay mẹ an ủi )

– mẹ của nhỏ lúc như thế nào cũng tuyệt vời nhất, chị em đừng nghĩ nhiều nữa. Sau này con chỉ mong tìm kiếm được thật các tiền để bà mẹ và các em đỡ khổ. Người mẹ vất vả cả đời rồi

Đến đầu năm 18t thì tôi theo chân 1 người họ sản phẩm xa để đi làm phục vụ ở quán coffe trên hà nội, khu vực mà tôi đã mong ước từ rất lâu để được bước đến vì người mẹ bảo tp hà nội là trái tim của cả nước. Nó đẹp cùng tráng lệ rực rỡ lắm 0

Tôi mang nụ cười phơi cút xách áo quần ra đi cùng lời dặn dò của mẹ

– đơn vị mình mặc dù nghèo thật tuy thế đói cho sạch, rách rưới cho thơm. Bé đừng làm những gì đề sở hữu tiếng xấu, cả đời bao gồm gột rửa cũng ko hết nhục. đàn bà phải biết gìn dữ thân, đừng có khôn bố năm dở hơi … 3 năm giữ lại được thì ko

( Tôi vâng dạ rồi vệ sinh nước đôi mắt ra đi, đây là lần trước tiên tôi xa công ty nên xúc cảm rất lo lắng, hại sệt và hồi hộp )

Ôi, rất đẹp quá ”

( Câu trước tiên tôi thốt lên khi bắt gặp những toà đơn vị cao ốc… Cao chót vót nhưng mà ở quê tôi ko tất cả )

Đường phố thì to, xe cộ đông vui tấp nập. Tôi cư như lạc vào chốn cổ tích, đôi mắt tròn xoe chú ý ngơ ngác kỳ lạ lẫm… Đúng hình dáng 11 trong nhà quê bắt đầu lên, em trong nhà quê mới lên ”

( Tôi còn song song dép tổ ong, mang bộ quần áo đã sờn chỉ nữa chứ, ôm chiếc túi du lịch blue color nên đi đường ai cũng nhìn rồi mỉm cười )

Giờ suy nghĩ lại mới thấy hồi đó trông bản thân ngố tàu thật

– công việc của em ở đây chỉ là bưng bê, dọn dẹp, lau chùi quán cho sạch đẹp sẽ, tươi cười quan tâm với khách, cứ ngoan chuyên cần làm mang lại chị rõ chưa?

Giọng chị nhà dõng dạc vang lên, trông chị ấy thật đẹp, móng tay đính đá tỉ mẫn… Tôi nghĩ bụng ” Đúng là người dân có tiền vẫn khác ”

( Chị đến tôi ít áo quần mà chị ko khoác nữa bảo tôi vất không còn mấy cỗ quê mùa tê đi, trông như ô sin. Khách vào tiệm lại chạy không còn )

Công nhận mặc thứ lên trông tôi xinh hẳn, vòng như thế nào ra vòng đấy… từng tội làn domain authority cháy nắng vẫn tồn tại hơi đen nhẻm 1 tí

Tôi ko thuê nhà trọ mà ở trong nhà chị luôn luôn cho đỡ tốn kém ( tôi nằm trên ghế làm việc tại phòng thờ cúng, những lần tỉnh ngủ chú ý lên bàn thờ cúng là tôi lại ghê hết cả người, cứ có cảm hứng ai đó vẫn nhìn chăm bẳm vào bản thân )

Chị chủ vị trí tôi làm cho tên diễm kiều 34 tuổi, sinh được 2 cô bé gái, đứa bự đang học tập lớp 6 còn đứa nhỏ bé thì mới bao gồm 5 tuổi. Bọn trẻ con quý tôi lắm, suốt cả ngày ” Cô Hà Phương, cô Hà Phương ” còn anh Tuấn 37 tuổi là ông xã chị ấy, bác sĩ khoa sinh sản ở khám đa khoa bạch mai ( Trông mặt có vẻ như hiền hiền cùng tử tế )

Công bài toán của tôi cũng khá nhẹ nhàng do ở quê làm đồng ruộng chăn trâu giảm cỏ còn buồn bã hơn nhiều. Tôi cứ hi vọng nhanh đến tháng lương thứ nhất để còn gởi về cho bà bầu ( mẹ bảo bà mẹ đang ao ước mua bầy lợn mà chưa có tiền )

Thời ấy tôi tất cả mỗi chiếc điện thoại cục gạch nhằm nghe – gọi… quan sát thiên hạ dùng điện thoại thông minh xịn nhưng mà tôi chỉ biết nuốt nưóc bong bóng ừng ực, đến tiền nạp năng lượng còn ko có

( Tôi nhớ mỗi lần mấy bà phân phối bánh rán trải qua mà tôi chỉ cầu đến 1 ngày nào này được ăn chục dòng cho thoả thích, bõ hồ hết ngày khát vọng )

Haizzzz, có lẽ số phận tôi y như bài hát ” Em vốn với thân đàn bà nhà nghèo ”

Ở thủ đô hà nội 1 thời hạn chắc bởi hợp nước đề xuất tôi khủng trắng hẳn ra, chị Diễm Kiều cả ngày trêu :

– Gớm, con nhỏ xíu này trước đó nhìn xấu xấu bẩn bẩn mà bây chừ ra dáng phụ nữ phết.

Xem thêm: Phỏng Vấn Thế Giới Di Động, Kinh Nghiệm Làm Bài Test Bạn Cần Biết

Ngực to, mông nở ngon lành đấy… ngươi ko cẩn thận là bị mấy thằng tuổi teen choai choai dụ vào đời, bầy này nguy hại lắm

– Ặc, chị cứ ăn hiếp em

( khía cạnh tôi ngắn tũn lại )

– bắt nạt gì??? Chị mi già đầu rồi nên kinh nghiệm đầy mình, cẩn trọng ko quá đâu

( Tôi vâng dạ rồi lau cửa kính tiếp, 18t không 1 tình yêu vắt vai, tôi tự nhủ nghèo như tôi thì có lẽ ai thèm yêu cơ chứ )

Trong đám khách tuyệt qua uống cafe có một tốp khách hàng quen trông ăn chơi sành điệu lắm, dĩ nhiên chỉ hơn tôi vài ba tuổi tuy thế phấn son loè loẹt. Phần lớn vài hôm lại qua quán tôi một lần, ví lúc nào cũng toàn tiền polime dầy cộp ” ko biết làm gì mà giàu gắng ”

– Ê nhóc

( 1 chị vào tốp đó điện thoại tư vấn tôi )

– Dạ, chị mong oder thêm đồ uống hay yêu cầu gì ạ

– À ko

( Cả đám cười dứt quay sang thì thầm gì đó vối nhau trông khá bí ẩn )

– Ngồi xuống đây đi

( Chị ta kéo ghế, hất hàm ra hiệu mang đến tôi ngồi xuống )

– Vâng, chị hotline em lại ko biết là tất cả chuyện gì

– Nhóc năm nay bao nhiêu tuổi, quê sống đâu, bắt đầu lên hà nội thủ đô hà ?

– Sao chị biết em mọt lên hay vậy. Em 18, quê sống tận tỉnh lạng sơn cơ chị ạ

Chị ta chép miệng, mân mê dòng nhẫn kim cương đang đeo trên tay

– Haizzz, thấy rỡ ràng cũng xinh xắn nhưng mà làm bê vác thế này uổng giá thành nhan sắc quá. Chị thấy nhóc mà lại nhớ cho tới em gái mình nên muốn niềm nở chút

( Chị ta nở nụ cười, lộ hàm răng trắng tách bóc đều tăm tắp )

– Ý chị là gì, em không hiểu

– Cứ từ bỏ từ làm quen nhau đã, chị thương hiệu Hạnh, cũng ở gần đây thôi

– Em tên Hà Phương

– Ổ ( Chị ta reo lên ) bạn đẹp, thương hiệu cũng đẹp. Em có số phone ko? Chị vẫn tìm đến em

1 công việc tốt hơn. Em có thể kiếm được rất nhiều tiền, vội vàng mấy chục lần các bước em sẽ làm. OK

– Xin lỗi chị, quanh co mãi. Cám ơn nhưng mà chị tìm kiếm nhầm bạn rồi… ví như ko còn chuyện gì nữa thì em xin phép

( Chị ta kéo tay tôi lại, dúi vào 1 mảnh giấy )

– Đây là sdt của chị, nếu thay đổi ý có thể alo chị bất cứ lúc nào … Còn tiếng chị buộc phải về

( Chị ta để tờ 500 xuống dưới cốc )

– Tiền thừa bo đến em

( Sộp dữ ta, 4 ly sinh đánh hết gồm hơn trăm chứ mấy )

Đang mải ngẩn ngơ nghĩ tứ tung thì 1 giọng nói êm ấm vang lên có tác dụng tôi đơ mình, tí thì đánh rơi khay ly đang bê bên trên tay

– tập trung gì nhưng cao độ thế? tuyệt tiếc lời đề nghị khi nãy à

( Anh ta nháy đôi mắt )

Tôi lườm lườm ko nói gì, mẫu thứ vô duyên, dám nghe lẻn. Hừm …

( Anh ta ngồi sinh hoạt quán bên cạnh )

– cho một ly đen đá Hà Phương ơũi

( ủa, khách nào mà lại biết tên mình nỗ lực này… )

– Sao, ko định giao hàng khách à

– Dạ ko, anh đợi em chút

( Chả đọc sao tim tôi lại đập thình thịch, 2 má rét ran. Là người đàn ông lúc nãy )

Kể từ kia tuần như thế nào anh ta cũng cho và chỉ hotline duy tốt nhất 1 ly đen đá

– Anh có vẻ như thích uống cà phê nhỉ

– ừ, anh phù hợp vị đắng của nó… cuộc đời này nhiều lúc cũng cay đắng y như ly coffe vậy em ạ

– Anh tên gì?

– bây giờ lại hiếu kỳ muốn biết thương hiệu anh, chớ nói là phù hợp anh rồi nha. Anh đẹp mắt trai tuy thế ko dễ dàng đâu

( Anh ta có tác dụng mặt nhăn nhở )

– Xì, ai mà chả biết anh đẹp nhất zai từng tội bị mắc bệnh dịch ảo tượng thôi

– Trờiii, kín mà anh bịt giấu mấy chục năm cuối cùng cũng trở nên tiết lộ… giờ em tính cụ nào đây? Em phải phụ trách với anh cả đời đấy nhé

( cái đồ xứng đáng gét, vui tính thiệt )

– Anh tên Lê Huy, khôn xiết vui theo thông tin được biết em. Bao gồm cần ôm hôn mặn mà như bên tây ko hả Hà Phương tiểu thư ???

Tôi bĩu môi, mắt chớp chớp

– Kính thưa anh… Anh đã đứng làm việc mảnh đất hà nội thủ đô yêu dấu của vn đấy ạ.

Đừng tây hoá vượt em theo ko kịp

– Haha, nhỏ lợn này… Mồm mép nhanh nhẩu ghê, cũng biết trả treo lại cơ đấy

– Anh dám gọi em là lợn, thì ra từ nãy đến giờ anh toàn rỉ tai vối lợn. Khổ thân thật, mong muốn anh sớm trở về với quả đât của loại người