Ôm tôi nhé cô gái nhỏ lam ngọc anh

     

Cũng thật kỳ lạ khi cô bé ở câu lạc bộ ngày này đã ra sức gợi cảm và giở số đông ngón nghề cũng không làm cho anh trở đề nghị hứng thú, vậy cơ mà giờ chỉ việc ngửi thấy mùi khung người của cô, anh đã bao gồm chút không kềm chế được…


“Buông tay ra! nếu như không tôi sẽ hotline người!”

Lam Ngọc Anh thực sự sợ hãi, đựng tiếng khàn khàn cảnh báo.

Bạn đang xem: Ôm tôi nhé cô gái nhỏ lam ngọc anh

Đáy đôi mắt Hoàng trường Minh vô cùng cực nhọc hiểu, không chút dao động, anh ta thản nhiên nói: “Cô say mê gọi bạn thì gọi, tùy ý gọi. Cô càng gọi tôi càng thích!”

Nhận ra sự doạ dọa của bản thân là vô ích, Lam Ngọc Anh bối rối vừa giấy giụa vừa hét lớn: “Không!”.


Trong thời điểm giãy giụa xuất xắc vọng, cô nghiêng đầu cắm vào cánh tay anh, Hoàng ngôi trường Minh không chuẩn bị nên bị cắn rất đau, theo sự phản xạ vội đá quý rụt cánh tay lại. Chớp cơ hội, Lam Ngọc Anh tuồn ngay ra khỏi giường, chạy về phía khung cửa ngõ sổ, túm chặt mang thành ban công.

Lần trước tiên là tai nạn. Lần sản phẩm hai nếu như lại để xảy ra chuyện đó thì cô thà bị tiêu diệt còn hơn!

Lam Ngọc Anh nhìn dòng xe vô tận phía dưới, phụ thuộc chấn song của ban công, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi hét lớn: “Không được qua đây! không được lại ngay gần tôi, còn nếu như không tôi sẽ nhảy xuống…”

“Nếu cô dám thì khiêu vũ xuống demo xem” Hoàng trường Minh uể oải nói.

Biểu cảm của anh ấy ta tương tự như giọng nói của anh ý ta, bình tâm và giễu cợt.

Hoàng ngôi trường Minh nói đúng, cô không dám nhảy thật.

Đây là tâng 16. Lam Ngọc Anh không chỉ có sợ chiều cao mà kí ức về cách người bà bầu của cô kết liễu cuộc đời vẫn là một giấc mộng tởm hoàng ám hình ảnh cô vào từng giấc ngủ. Trong thâm tâm trí của cô, hình hình ảnh người bà bầu nằm trong vũng máu chưa khi nào phai nhạt!

Lam Ngọc Anh cảm thấy tuyệt vọng khi quan sát người đàn ông to lớn đang đứng trước phương diện mình.

Sự hung tàn trong mắt anh ta làm cho cô run lên từng chập.

Xem thêm:

Ngay mau chóng cô rút ngay lập tức một nhỏ dao nhỏ trong túi, xoạc cổ tay trái ra cùng ấn lưỡi dao vào thật mạnh mẽ : “Đừng xay tôi!”

Lam Ngọc Anh dồn vớ cả sức lực vào bàn tay đã cầm con dao. Từng giọt, từng giọt máu nóng nóng tung xuống sàn.

Hoàng trường Minh tạm dừng nhưng ngay chớp nhoáng lại nhướng ngươi vẻ chế nhạo.

Chế nhạo vẻ đạo đức giả của người thanh nữ đang run rẩy đứng trước mặt mình.

Giữa nhì hàng lông mày của anh ấy ta toát ra một tia giá lẽo, như thể bên trên đời này không tồn tại gì xứng đáng để anh ta đề nghị bận tâm. Anh ta còn châm một điếu thuốc trong miệng, bình thản nhìn từng giọt ngày tiết của Lam Ngọc Anh rơi xuống.

Máu ngày dần nhiều, đỏ tươi như hoa nở bên trên thảm.

Trước khi Lam Ngọc Anh bất tỉnh, tức thì nghe thấy anh ta thốt lên một câu: “Lam Ngọc Anh, cô thực thụ dám làm vậy sao?”

“Cô tỉnh rồi!”

Ngay khi Lam Ngọc Anh vừa mở mắt, cô đã trông thấy một thiếu nữ y tá trẻ đang mỉm cười tươi như hoa trước phương diện mình.

Thoáng ngửi thấy mùi nước khử trùng thân thuộc len lỏi vào cánh mũi, cô biết rằng mình đã được đưa vào dịch viện. đông đảo ký ức trước khi hôn mê ập tới trong đầu, trong khi trước khi hoàn toàn ngất xỉu cô đang rơi vào một vòng tay ấm áp.

Lam Ngọc Anh quan sát xuống cổ tay trái của mình, cảm thấy hơi nhức một chút, nữ giới y tá vội vã ngăn cản: ‘Đừng nhúc nhích! Cô còn tồn tại sáu mũi khâu ngơi nghỉ đó, cẩn trọng không lốt thương sẽ bị rách rưới mất! Cô cũng thiệt là…. Sao lại nghĩ lẩn quất như vậy?