Đại lực kim cang chỉ

     
Trương Ngọc Liên kiếm sắp đâm đến thiếu nữ thì bỗng nhiên chốc một luồng lực đạo truyền táo bạo đến khiến cổ tay của hắn kia rần cạnh tranh chịu.

Bạn đang xem: Đại lực kim cang chỉ

Tiếp theo đó mũi kiếm sẽ đâm trực tiếp bị luồng lực đạo kia đánh lệch qua một bên. Gã kinh hoảng vào lòng, kiếm mang kia tuy quanh đó là mạnh. Tuy vậy tụ tập hết nội khí còn còn sót lại trong tín đồ của hắn. Kẻ có thể đánh lệch nó nên có trình độ đến cỡ nào cơ chứ?Trong lòng Trương Ngọc Liên bỗng nhiên nghĩ:"Nếu kẻ đó nhân thời cơ ta ko phòng bị mà đâm cho một kiếm thì làm thế nào tránh khỏi?"Nghĩ vậy, khi kiếm khí vừa bắn ra thì hắn cũng chớp nhoáng thu kiếm về múa lên hộ vệ toàn thân. Ánh quang quẻ lập lòe, vèo vèo veo véo luôn mấy đường, lưỡi kiếm tạo thành một hình mong kiếm quang bảo phủ gã vào trong. Ứng biến hóa của Trương Ngọc Liên rất là mau lẹ, đến lúc gã chắc rằng không gồm kẻ ám toán mới dừng lại đồng thời liếc coi kẻ đến kia là ai."Là ngươi!"Thì ra kẻ cứu đàn bà kia lại đó là gã thanh niên gặp gỡ lúc nãy trong tiệm trọ. Bên cạnh đó hắn còn ngồi thuộc bàn một đại mỹ cô bé khác. Thời gian đó gã này bị Trương Ngọc Liên buông lời chế giễu, không lẽ gã ôm lòng căm tức nãy giờ giỏi sao?Trương Ngọc Liên hầm hầm quát lên:"Ngươi là tên khốn nào cơ mà dám bức tường ngăn ta?"Quảng Mục Thiên đứng chắn trước thiếu thốn nữ, khinh thường liếc nhìn một chiếc chứ ko thèm trả lời.Trương Ngọc Liên thấy vậy thì giận lắm, tuy nhiên lý trí truyền tai bảo, hắn núm gằn cơn phẫn nộ trong tâm lại. Quan gần kề một lượt xung quanh, lông mi Trương Ngọc Liên nhíu tít lại. Lòng đột nhiên động:"Chẳng lẽ tên tê vừa rồi tiến công lệch phía kiếm với của ta ư? tất yêu nào!? bên trên tay hắn không hề có binh khí thì làm thế nào mà cần sử dụng tay không mà động vào kiếm với được. Nếu không hẳn hắn thì có thể là ai được cơ chứ? xung quanh đây không tồn tại một ai ở sát ta ngoại trừ hắn được! Dù vận tốc có cao mang lại mấy cũng không tiến công lệch phía kiếm rồi hạ thấp mà không biến thành ta vạc giác. Hắn làm bằng cách nào vậy?"Trong lúc Tương Ngọc Liên đang vặn vẹo óc lưu ý đến thì ngoài này đám giang hồ vẫn mừng như mở cờ trong bụng trong bụng. Hy vọng kiếm chi phí một đợt nữa lại bừng sáng lên, mà lại bề ngoài ai ai cũng giả cỗ tỏ vẻ bất bình tức giận.Vài tên trong những số đó tay nhăm nhăm binh khí, chỉ vào mặt Quảng Mục Thiên mà bự tiếng quát mắng:"Tên tiểu tử kia. Ngươi là kẻ nào mà lại dám bênh vực đến lũ pháp môn sư đó hả? Có phải chăng là và một giuộc với đàn chúng?""Phải đó, bắt buộc đó... Ngươi nãy giờ ta đang thấy nghi nghi lắm rồi. Ko ngờ bây chừ ngươi mới chịu lộ mặt chuột."Có tên lại con quay sang hỏi Trương Ngọc Liên:"Trương công tử, nếu giết cả gã đó gồm được tạo thêm tiền thưởng tuyệt không?""À... Chuyện đó..."Trương Ngọc Liên phương diện xám ngoét, ấp a ngắc ngứ hồi thọ mà trù trừ trả lời như vậy nào. Trường hợp nói tăng thêm tiền thưởng, chẳng bắt buộc càng lấn sân vào chỗ bị tiêu diệt hay sao?"Khặc khặc... đánh trước rồi nói sau!"Bỗng ở đâu đó vang lên một tràng cười quái dị, tiếp theo đó một fan lao mang lại chỗ Quảng Mục Thiên vô cùng nhanh.Mọi tín đồ nhìn kĩ lại thì ra sẽ là lão già khoác Tử Kỳ.Nói đến thì lão già này cũng rất là đen đủi, lúc đầu suýt nữa sử dụng một chưởng hạ gục phụ nữ ôm trọn một nghìn đồng vàng vào tay, nhưng lại bị một kẻ kỳ lạ mặt chống cản.Mà thương hiệu lạ phương diện kia võ công cũng thừa là lợi hại, đối mặt với xuất xắc kỹ Đại Lực Kim Cang chưởng vẫn rất có thể đánh ngang cơ cùng với lão. Sau đó 1 hồi so đấu, đối phương của mang Tử Kỳ sau cùng cũng chịu đựng hết nổi, bị một chưởng đánh trọng yêu mến rồi vứt chạy.Lúc này lão mới nhàn rỗi xem lại tình hình trận chiến. Đúng thời gian Quảng Mục Thiên đánh lệch chiêu tìm kia. Hai mắt lão lóe sáng lên phần lớn tia kỳ dị, miệng lẩm bẩm:"Là cao thủ!?"Mắt thấy thiếu phụ còn an ninh vô sự, cơ may một ngàn vnđ vàng tê lại đợt tiếp nhữa nằm trong trái tim bàn tay. Lão mừng thừa hóa điên, liền múa chưởng nhảy xổ vào tiến công Quảng Mục Thiên, mồm quát lớn:"Tiểu tử, hơi lắm, muốn cướp người. Test đỡ song chưởng của ta xem. Đại Lực Kim Cang Chưởng - bài xích Sơn Đảo Hải."Nói về Đại Lực Kim Cang Chưởng là 1 trong bộ chưởng pháp về tối cao minh của thiếu hụt lâm. Gồm cả thảy bảy thức, trong các số đó Bài đánh Đảo Hải chính là thức đồ vật hai. Chưởng đúng như tên, bao phủ toàn bộ một trăm tám mươi đại huyệt trên khung người đối phương.Quảng Mục Thiên nhíu mày, hừ lạnh một tiếng. Thân hình tương đối chuyển, đứng chắn trước mặt phụ nữ tinh linh, tả chưởng phóng ra đón đỡ tuy nhiên chưởng của y.Ha~Mọi tín đồ nhìn nhau hít một tương đối lương khí. Chỉ thấy mang Tử Kỳ chằng khác gì một con cọp điên nhảy đầm xổ mang đến chỗ của thanh niên kia. Song chưởng của lão đan chéo cánh vào nhau, khí dừng trọng tựa núi cao, thay hùng hậu như bể rộng sông dài, thực là phong phạm của bậc danh gia kỳ túc.Lúc ấy cục bộ mấy trăm người đương trường phần đông yên im không nghe một tiếng động. Đại Lực Kim Cang Chưởng, duy nhất chưởng phá địa, nhị chưởng phá thiên. Khỏi buộc phải nói, người nào cũng biết đòn này phạt ra sẽ uy lực cho nhường nào. Bạn trẻ kia ví như trúng đòn ắt sẽ chết giẫm nhà ma, không thoát đâu đến được.Mặt khác, đàn họ cũng là lo ngại cho lão già mặc Tử Kỳ, hay chính xác là lo lắng cho thiết yếu mình.Phải biết vào Hắc Vân thành vẻ ngoài lệ cực kỳ hà khắc, nghỉ ngơi trong thành nghiêm cấm việc giết người. Tuy nhiên người làm việc đây chính là người vào võ lâm giang hồ, còn đám pháp môn sư ngoại đạo thì thấy một làm thịt một.Bọn chúng ta vừa nãy chứng kiến thanh niên cơ chỉ dùng một ngón tay mà rất có thể búng lệch mặt đường kiếm của Trương Ngọc Liên. Võ học thực phi phàm, tốc độ ra chiêu vừa nhanh lại vừa chuẩn, đích xác rất có thể khẳng định, hắn là một tay cao thủ võ học rồi. Vậy cơ mà lão già cơ vẫn không còn khách khí múa chưởng đánh tới. Nếu bạn trẻ kia mà lại mất mạng tại đây, việc bầy họ có liên can đến là quan yếu tránh khỏi. Hơn nữa, đa phần người tại đây đều là lãng khách không ưa rắc rối.Nhưng bên cạnh dự liệu của phần đa người, tam chưởng va nhau, vô thanh vô tức ko phát ra một chút tiếng động nào. Tĩnh lặng khiến người ta yêu cầu khiếp sợ, đầu vai hai fan chỉ tương đối rung động một chút, rồi hệ trọng nội lực ra kháng cự nhau.Xét về võ công gia số, mang Tử Kỳ với cùng một thân võ công như vậy chính xác là có quyền tự cao về bạn dạng thân. Nhìn hiệ tượng lão tỏ vẻ yếu ớt như cành lá sắp gãy cho tới nơi. Tuy vậy nào ai biết được, ẩn trong thân hình bé nhỏ tuổi kia là hàng chục năm thu thập khí công mà lại thành. Đòn tấn công này lão không thể khách khí chút nào, trong song chưởng của lão đã ngấm ngầm vận toàn cục chân khí vào đó. Đừng nói là cao thủ bình thường, mà mặc dầu vị như thế nào trong Ngũ Thánh đến đây đi chăng nữa cũng không đủ can đảm trực tiếp nhận đỡ chưởng của y.Vậy mà thanh niên trước mặt đó lại tỏ một thể hiện thái độ khinh thường xuyên như thể hắn đã cố chắc phần thắng? Lão hết sức tức giận. Đây hiện không hề là vấn đề cao thủ hay không cao thủ nữa rồi, nhưng nó sẽ lấn sang vụ việc về danh dự."Tiểu tử, cảnh giác kẻo chết. Ta đánh toàn lực đó."Quảng Mục Thiên hờ hững đáp:"Cứ từ nhiên!""Gan dạ lắm!"Mặc Tử Kỳ gầm lên dữ tợn, nội lực lại tiếp tục tăng cường ra, mong mỏi một đòn ép nát kẻ trước mặt.Ngờ đâu y càng liên quan nội lực, Quảng Mục Thiên vẫn tỉnh bơ như không, nội lực tống ra thật chẳng khác nào đổ nước xuống biển, ko thấy tăm tích gì nữa. Mang Tử Kỳ vào bụng hốt hoảng, bình sinh lão chưa thấy điều làm sao kỳ quặc chưa dừng lại ở đó nữa.Lão bỗng nhớ lại, phía trên chẳng nên là "dẫn khí" giỏi sao? Chỉ có trường hòa hợp khi nội lực của đối phương cực kì cao minh mới có thể làm được như vậy.Trước đây, những vị tiền bối vẫn thường gọi đó là Hấp công địa đái pháp, sử dụng cơ thể làm vật dụng dẫn, đưa nội lực của đối thủ dẫn hết xuống mặt đất. (Tương từ bỏ như cột thu lôi ấy :3) tại vì Mặc Tử Kỳ hiểu rằng là bởi sư phụ lão, Đệ tuyệt nhất Thánh vào Ngũ Thánh, không Trí đại sư của thiếu hụt Lâm tự, từng thi triển sang 1 lần. Tuy hotline là đái pháp, dẫu vậy yêu cầu tín đồ thi triển phải tất cả công lực vượt trội hơn bắt đầu không hại bị phản bội phệ."Không lẽ tên này nội công rất có thể sánh ngang hàng với sư phụ của ta sao?"Mặc Tử Kỳ khuôn phương diện trở buộc phải đỏ bừng, chưa hẳn vì xúc rượu cồn hay là tức giận. Mà vì nội lực lão tống ra rất nhiều dẫn đến tuần trả máu vào người mọi khi một gấp khiến mặt đỏ lên như gấc. Lão trong bụng hoảng sợ, nội lực cuồn cuộn xuất kho không dám thu về, chỉ hại người giới trẻ trước khía cạnh này nhân cơ hội mà phản công.Quảng Mục Thiên bình thản cười nhưng nói:"Lão vẫn chưa chịu đựng lùi cách hay sao? Cứ liên tục như vậy, không bắt buộc ta thả nội lực ra thì lão cũng sớm kiệt mức độ thôi."Mặc Tử Kỳ khuôn mặt nhăn nhó do khó chịu, khàn khàn đáp:"Nếu ta giới hạn lại, các hạ chịu làm lơ chuyện này tuyệt sao? Đâu có thuận tiện như vậy?"Quảng Mục Thiên hồ đồ đáp:"Cũng chưa biết!"Mặc Tử Kỳ trầm tư suy nghĩ, trường hợp như lão cứ tiếp tục đẩy nội lực ra thì cũng chẳng đâu vào đâu. Hấp công địa tiểu pháp thi triển ko tốn chút sức lực, mặc dù đánh một ngày dài đi chăng nữa cũng không nhằm nhò gì. Mà công lực của bản thân mình lại sắp cạn kiệt rồi, người tu võ khí cốt sinh sống khí công. Giả dụ khí cạn thì bạn vong. Phương diện khác, tên bạn teen trước mặt này thâm nám sâu khó lường, mong muốn giết lão thì đã sớm có tác dụng rồi, đâu bắt buộc đợi mang lại bây giờ. Khoác Tử Kỳ hít sâu một hơi, mạng sống nằm tại vị trí tay người, đâu gồm lựa chọn nào khác, khí đã vận lên lập tức xong xuôi lại. Đồng thời, body lão bị chấn đụng mạnh, tức thì lùi trong tương lai vài bước. Máu dồn lên miệng, không nhịn được cơ mà ói ra một ngụm. Máu tươi lênh láng trên mặt đất."Hô~ Lợi hại quá!"Chỉ thấy tất cả đám đông vây quanh thuộc reo hò như sấm động. Mang Tử Kỳ cùng Quảng Mục Thiên dấn thân nhau đấu nội lực rất kịch tính khiến cho mọi bạn đều hồi hộp trong lòng, mặc dù lũ họ phân vân được tình hình bên phía trong như nuốm nào.Nhưng tiếp sau đó, mặc Tử Kỳ bị ép đi lùi vài cách lại còn ói ra một ngụm huyết tươi. Phân minh lão đã chịu đựng thiệt thòi không còn nhỏ.Hiện cảnh này không một ai nghĩ đến. Bầy họ đều nhận định rằng người chết sẽ là thanh niên kia. Tưởng chừng điều này rất cấp tốc sẽ xảy ra, bởi vì trình độ nội công của 2 bên quá không giống biệt. Khoác Tử Kỳ thấp duy nhất cũng trên tứ mươi năm công lực. Mà bạn teen kia cùng lắm là nhì lăm tuổi, mang đâu ra sức khỏe mà hạn chế lại lão.Nhưng dù hoài nghi thì điều ko thể cũng đã xảy ra.Mặc Tử Kỳ đứng đờ fan cả ra, lão mồm lẩm bẩm:"Ta thua rồi sao? Ta lose rồi?"Trong loáng chốc, vô vàn hình ảnh lướt cấp tốc qua trong đầu lão. Từ dịp lên chùa bái sư học nghệ mang đến lúc đại chiến chính tà, xuyên thẳng qua dị giới, bị đuổi thoát khỏi môn phái, cho đến tận bây giờ... Rồi lão chú ý hai bàn tay nhỏ nhom của mình. Lão cười!"Ta thực sự lose rồi! thua vào tay một thanh niên?"Mục tiêu cả đời của lão đó là theo đuổi danh hiệu thiên hạ đệ tuyệt nhất võ lâm. Tuy nhiên lần đó lại bại bên dưới tay một người trẻ tuổi khiến lòng trường đoản cú tôn của lão bị đả kích mạnh.Mặc Tử Kỳ đột nhiên ngẩng đầu lên chú ý Quảng Mục Thiên. Lão hỏi một biện pháp thành khẩn:"Người thanh niên, cậu siêu mạnh. Liệu ta có thể biết tên của cậu không?""Tên sao!? đương nhiên là được, tại hạ bọn họ Quảng, thương hiệu Mục Thiên. Là tín đồ mới mang đến đây."Quảng Mục Thiên vừa nói vừa liếc mắt quan ngay cạnh toàn ngôi trường một lượt. Hắn vốn ko thích bít dấu danh tính, thời gian trong rừng rậm với ở nhà Tư không Thiên chẳng qua là ngôi trường hợp đặc trưng mà thôi. Hiện tại cũng không yêu cầu che vết gì thêm.Tuy nhiên điều làm hắn kinh ngạc là mặc dù đã tâm sự tên thật, nhưng dường như như trong toàn bộ những người tại đây không đem một ai nhấn thức được cái thương hiệu đó. Vẻ mặt mọi người không nên là tiếc nuối nuối số tiền lớn, thì cũng chính là thất vọng... Không có ai lấy làm quá bất ngờ hay bối rối sau lúc nghe đến ba chữ Quảng Mục Thiên cả."Chẳng lẽ uy danh của ta xuống cấp như thế này rồi sao?"Đang vẩn vơ suy xét thì mặc Tử Kỳ đã tiến đến lẹo tay trước phương diện hắn, kêu than nói:"Thì ra là Quảng Mục Thiên thiếu thốn hiệp, trái là nhân trung đến long.

Xem thêm:

Lão già ta đây và đúng là tầm nhìn hạn hẹp, ếch ngồi đáy giếng không nghĩ là một tuổi teen như cậu mà võ thuật thật lợi hại. Nay tận mắt chứng kiến thật là khó mà tin nổi."Trong khẩu ca kia đầy vẻ tiếc nuối, ngoài ra lão cũng không sở hữu và nhận thức được cái brand name này.Quảng Mục Thiên cấp hoàn lễ, đáp:"Mặc tiền bối quá lời rồi, Đại Lực Kim Cang chưởng cũng không hẳn dạng vừa, nếu đánh thêm vài hiệp nữa không biết mèo nào cắm mỉu làm sao đâu."Mặc Tử Kỳ nghe vậy biết Quảng Mục Thiên trị thẹn mang lại mình, chỉ cười cợt khan vài tiếng rồi cũng không nói lại nữa. Mặc dù sao kẻ thù cũng đã chừa cho một tuyến phố sống, cứ thuận nước cơ mà đẩy thuyền thôi, trong tâm địa lão vô cùng cảm kích, bèn đáp:"Cảm tạ thiếu thốn hiệp lần này nương tay tha cho ta một mạng, ơn này lão sẽ ghi nhớ trong lòng. Mặc dù Mặc Tử Kỳ ta trên giang hồ nước xú danh vang xa, tuy thế đạo lý tri ân đền ơn đáp nghĩa thì vẫn có. Nếu sau này cậu gặp phải khó khăn gì cứ khuyên nhủ ta một tiếng. Dù nguy khốn cỡ làm sao ta vẫn tận lực giúp đỡ."Quảng Mục Thiên đồng ý cười. Tiềm năng của mang Tử Kỳ vào võ lâm cũng xếp mặt hàng cao thủ. Nhưng mà nếu hắn gặp rắc rối thực sự thì lão cứng cáp gì sẽ đủ sức cơ mà giúp đỡ."A di đà phật!"Bỗng tự xa vang lên một hồi tiếng tụng niệm. Mọi bạn nhíu mắt hướng tiếng kêu này mà xem, từ đó một loạt nhân hình ảnh từ xa chạy đến."Con bà nó! Là đệ tử Thiếu lâm tự!"Bọn giang hồ bé mắt rất tinh tường, tuy đám tín đồ kia còn ở khôn xiết xa nhưng bọn họ đã hoàn toàn có thể thấy rõ rồi.Trong những người chạy đến, đi đầu là năm vị hòa thượng, người nào thì cũng thân hình lực lưỡng, mày rậm mắt to, phương diện mũi tương tự giống nhau, bự tuổi duy nhất chừng xung quanh bốn mươi còn trẻ nhất cũng phải ngoài ba mươi. Họ một tay nỗ lực binh khí, tay cơ thõng xuống, thi triển khinh công chạy như bay đến. Fan ở còn xa mà lại tiếng nói vẫn truyền mang lại nghe rõ mồn một, phân biệt nội công rất to lớn cường."A di đà phật, xin các thí công ty dừng tay!"Mặc mặc dù là thuộc phật môn, nhưng có vẻ như trông năm người này không giống với các nhà sư thông thường. Đặc biệt, thân trên của họ đều để trần mà chỉ mặc mỗi cái quần sẫm màu, lòi ra những múi cơ bắp cuồn cuộn. Chỗ cổ mỗi người đều treo một chuỗi tràng hạt hình mẫu của phật môn, từng hạt yêu cầu to bởi đầu vắt tay trẻ em phát ra tia nắng lấp lánh, đương nhiên là làm bằng kim loại.Chẳng mấy chốc đông đảo nhà sư kia đã chạy đến, mọi fan đương trường, bao gồm cả Mặc Tử Kỳ phần đông thu binh khí lại nhanh lẹ cung kính thi lễ. Quảng Mục Thiên thấy cảnh tượng đó đoán chừng năm fan này đề xuất là mọi nhân vật có tiếng tăm vào võ lâm.Một đơn vị sư đứng đầu, tuổi quanh đó tứ tuần, râu tóc điểm bạc, vậy thiết trượng đặt sang một bên, tiến lên hoàn lễ lại, rồi lên tiếng:"A di đà phật, tiểu tăng pháp hiệu là Huyền Năng, đồ đệ chấp pháp của thiếu hụt lâm từ xin giới thiệu các vị thí chủ. Ko biết ở đây vừa xẩy ra chuyện gì? bao gồm vị làm sao đứng ra giải thích giúp tè tăng được không?"Trong thiếu hụt lâm tự, cấp bậc được phân tách theo sản phẩm chữ Không, Huyền, Hư, Tĩnh. Trong đó tối đa là mặt hàng chữ ko rồi rẻ dần. (Cái này là viết bừa thôi nhé, chứ thực chất mình cũng không biết.)Vị hòa thượng này pháp hiệu mặt hàng chữ Huyền, hiển nhiên uy vọng vào tự vô cùng cao, chỉ bên dưới phương trượng đại sư nhưng thôi. Không chỉ có vậy lại là môn đồ chấp pháp, thảo làm sao mọi fan vừa thấy liền cuống quýt thi lễ. (Thường thì môn sinh chấp pháp võ thuật cao hơn những đệ tử bình thường.)Trương Ngọc Liên nãy tiếng đang bồn chồn trong lòng, ni thấy đồ đệ thiếu lâm thì chẳng khác nào tín đồ chết mát vớ được cọc. Gấp rút chạy mang đến nói:"Thưa các vị đại sư, vãn bối Trương Ngọc Liên reviews các vị."Huyền Năng ồ lên một giờ đồng hồ rồi đùng một phát tiến đến, hỏi:"Vị thiếu thốn hiệp này có phải là Trương Ngọc Liên, môn sinh của Thần tìm Thiết Liên Đàm hay không?"Trương Ngọc Liên không cho là đến địch thủ lại biết danh tính sư môn của mình. Tốt nhất thời bao gồm chút từ đắc, nói:"Đại sư quả bao gồm con mắt tinh tường. Mới liếc qua thôi là đoán trúng."Mọi bạn nghe Huyền Năng nói đến Thần kiếm Thiết Liên Đàm thì hít sâu một khá khí lạnh. Không nghĩ là Trương Ngọc Liên lại sở hữu thế bự như vậy. Thảo như thế nào tuổi còn trẻ nhưng mà kiếm pháp thiệt lợi hại.Huyền Năng đồng ý rồi đáp:"Thiếu hiệp con đường xa tiếp đây bần tăng không biết mà đón rước từ trước, trái là thất trách. Mong được lượng thiết bị cho. Lần chần gia sư của thiếu thốn hiệp lức như thế nào thì tới? Đại hội võ lâm cũng sắp sửa diễn ra, phương trượng vẫn luôn luôn nhắc đến Thiết tiền bối."Trương Ngọc Liên đáp:"Sư phụ của vãn bối đang đi phía sau, không nên vãn bối mang đến trước để báo tin. Bất ngờ lại gặp chút rắc rối ở chỗ này nên chậm rãi việc thông báo."Huyền Năng nghe vậy, liếc nhận thấy một bên mắt của gã đã trở nên phế đi, máu tuy đã hoàn thành chảy cơ mà vẫn có thể thấy là bị thương siêu nặng. Lão khôn xiết lấy có tác dụng ngạc nhiên, bèn lên tiếng hỏi:"Thiếu hiệp có vẻ như là vừa mới bị thụ trọng thương từ thời điểm cách đó không lâu. Trù trừ người nào sẽ ra tay mà gian ác như vậy?"Trương Ngọc Liên nghiến răng kèn kẹt, vẻ mặt đầy tức giận, giơ tay chỉ về phía thiếu hụt nữ, nói:"Thưa đại sư, là vì ả ma pháp môn sư kia làm. Đúng ra vãn bối cứu cô ta một mạng, không nghĩ là rằng ả lấy oán báo ơn, ra tay bất ngờ khiến vãn bối trở tay ko kịp. Thiệt là ngại ngùng với tông môn."Huyền Năng chắp tay niệm phật, nói:"A di đà phật, xưa nay pháp sư cùng võ sư như thế nước lửa! tại sao một pháp môn sư lại dám đối chọi thương độc mã sắp tới đây gây sự? thiếu hụt hiệp có thể kể rõ đầu đuôi vụ việc cho bần tăng được tốt không?"Trương Ngọc Liên bèn đem nguồn cơn sự tình nhắc lại một lượt. Đương nhiên là có thêm mắm thêm muối bột vào, còn việc hắn ép phụ nữ ở lại hầu rượu thì đậy đi. Đám giang hồ phía ngoại trừ tuy biết lời của gã gồm hơi phô trương, nhưng sau khi nghe gã là đệ tử của Thần tìm thì cũng tắc lưỡi mà vứt qua. Nói đùa chứ bầy họ cũng không đủ can đảm đắc tội với cùng 1 cao thủ lợi sợ hãi như thế. Hơn vậy, thanh danh Thần kiếm nổi lên vang dội. Kẻ đần độn cũng biết cần tiến lên mà xu nịnh chứ đừng nói là phản đối.Huyền Năng nghe dứt thì lấy làm cho bất mãn, lông mày hơi nhíu xuống. Lão tìm hiểu chỗ thiếu phụ tinh linh tộc kia chứa tiếng hỏi:"Thiện tai, thiện tai... Không cho là một cô bé trẻ tuổi như vậy mà tính bí quyết thật âm độc. Vốn bựa tăng nghe người thông báo ở đây xẩy ra tranh chấp. Không ngờ rằng một pháp môn sư lại dám sắp tới đây tác quái. Chưa nói tới việc lấy oán báo ơn. Mà riêng việc xâm nhập vào Hắc Vân thành đã là một trong những đại kỵ rồi."Thiếu nữ ngắc ngứ nói:"Không yêu cầu do ta, là vì hắn ép ta. Ta chỉ là, chỉ nên tự vệ, không nghĩ lại ra tay quá nặng..."Trương Ngọc Liên lửa giận bốc lên, quát:"Con mụ nó, trường đoản cú vệ cái rắm, ta đã làm cái gi ngươi đâu... Chỉ mời, mời ngươi sống lại uống rượu nhưng mà thôi. Không cho là ngươi lại âm hiểm như thế, ra tay ám toán. Giả dụ trực tiếp đối diện, chắc gì ngươi đã phế được con mắt trái này!"Mặc dù tiếng nói của gã có phần thô tục, mà lại đám đông ở đây đa phần đều ủng hộ y. Huyền Năng thấy ráng thì tin thêm vài phần, lão vắt chắc thiết trượng trong tay, tiến thêm một bước, nói:"A di đà phật, nơi đấy là khu vực quản hoạt của thiếu thốn lâm tự. Cô gái thí công ty ra tay hại người, xôn xao thành trì. Theo luật nên bị trừng phạt. Tuy nhiên, từ trước đến nay phật môn nghiêm cấm câu hỏi sát sinh, vả lại nữ giới thí chủ là một trong pháp sư. Bựa tăng đành mạn phép bắt về đến hội đồng cùng phân xử new được."Khu vực quản ngại hoạt, hay đó là địa bàn quản ngại lý. Vị Hắc Vân thành quá mức cần thiết rộng lớn, cơ mà nhân số võ sĩ lại thưa thớt. Những đại môn phái phân chia Hắc Vân do đó từng quần thể vực, mỗi khu vực do một môn phái bự quản lý. Nói chung những việc như an ninh trật tự... đều vì chưng môn phái đó tự sắp đến xếp. Chỉ có những sự việc lớn bắt đầu đưa lên hội đồng, để bên nhau thương nghị.Quảng Mục Thiên nãy tiếng đứng một bên, hắn thấy Huyền Năng bỏ lỡ mình. Coi hắn như không khí thì ko khỏi cực nhọc chịu. Nay lại còn dám lên tiếng mong muốn bắt người? test hỏi làm thế nào mà ko tức mang lại nổi. Quảng Mục Thiên cười cợt khẩy một tiếng, hững hờ nói:"Có ta nghỉ ngơi đây, kẻ làm sao dám bắt người! thử hỏi ta có được cho phép không đã."Huyền Năng cùng những nhà sư khác bắt đầu đến nên không hề biết được trận tỷ đấu khí công kia. đến nên bầy họ rất nhiều nghĩ Quảng Mục Thiên tương tự như mấy tên võ sĩ giang hồ nước bình thường. Ni nghe hắn nói vậy thì ko khỏi quá bất ngờ nghĩ thầm:"Người này là ai nhưng mà dám lên tiếng, quả tình là khỏe khoắn lớn mật."Huyền Năng ánh mắt dời sang, thấy lão mang Tử Kỳ sẽ đứng kế bên. Trong tim thầm nhủ:"À, thì ra bạn teen này cậy bao gồm cao thủ lân cận nên new lộng ngôn như thế. Xem ra cũng là một thanh niên tài cao, để ta cảnh cáo y mang lại y biết cực nhọc mà lui vậy."Lão bèn cười, lẹo tay thi lễ:"Thiếu hiệp đây quả là tín đồ gan dạ, lại có tấm lòng bồ tát. Tuy nhiên đây không hẳn là việc mà thiếu hiệp có thể nhúng tay vào. Cô nàng này ra tay không sáng tỏ nặng nhẹ, đả thương tín đồ khác. Hơn nữa lại dám đối chọi thương độc mã tới đây, hẳn trong này còn có điều chi mờ ám. Bựa tăng bắt buộc đưa nàng đến chỗ người có thẩm quyền để bước đầu tra xét."Đoạn Huyền Năng quay sang đối diện với khoác Tử Kỳ, chỉ thấy lão nhan sắc mặt lợt lạt, dưới khu đất còn vương vãi vãi một vũng ngày tiết thì ngạc nhiên vô cùng. Như cười nói:"Huyền nạn sư huynh, đã lâu quá không gặp."Mọi người đương ngôi trường nghe Huyền Năng call Mặc Tử Kỳ là Huyền Nạn bắt đầu vỡ lẽ ra. Thì ra quả thật lời đồn, lão trước đây và đúng là đệ tử thiếu thốn lâm tự. Không chỉ có thế lại xếp vào sản phẩm chữ Huyền.Mặc Tử Kỳ khuôn mặt đã không còn tý huyết dung nhan nào, lại nghe nhị chữ sư huynh thì càng thêm óc nề. Trở ngại lắm bắt đầu nói được:"Khụ, đại sư xưng hô như vậy là không nên rồi. Ta, ta nay đã bị đuổi ngoài phật môn. Như thế nào còn khía cạnh mũi mà chạm chán lại những người nữa chứ."Huyền Năng cũng thở dài một tiếng, nói:"Thôi, sự đã do vậy rồi. Chỉ muốn sư huynh mau chóng ngày cả tà quy chánh. Bầy sư đệ đành cáo thoái trước. Hứa hẹn ngày nào đó chạm mặt lại."Nói rồi phất tay một cái, cha nhà sư phía sau lập tức tiến đến toan bắt giữ thiếu nữ kia.Đúng lúc tía người họ sắp lại sát thì một luồng kình phong quét đến khiến cả cha phải dancing lùi về sau.Một luồng ám khí cực mạnh khỏe đang bốc lên cuồn cuộn tự người bạn teen lúc nãy, kèm từ đó là giọng nói thờ ơ vang lên:"Ta chưa nói rõ tuyệt sao!? muốn bắt người, demo hỏi ta có đồng ý hay không!"