Chạy trốn tình yêu phần 9

     

Tiến quăng quật đi, ngoài ra anh cũng tức bực về cách biểu hiện của Châu. Chưa hẳn là cô chán ghét gì đa số điều anh đã tạo cho cô, tuy thế anh càng tốt với cô thì cô lại chỉ thấy mình mang ơn anh, mắc nợ anh hơn nữa. Cô không thích thế.


Châu với Tiến là oan gia ngàn đời của nhau, mặc dù ở trong thực trạng nào, hễ gặp mặt là có mâu thuẫn. Bỗng nhiên một ngày, cuộc đời của Châu đích thực trở bắt buộc hỗn loạn khi vị hôn phu của cô ý tuyên ba từ hôn. Châu vươn lên là trò cười cợt cho tất cả mọi người, tất cả Tiến.

Bạn đang xem: Chạy trốn tình yêu phần 9

Không thể để những chuyện diễn ra theo biện pháp vô lý như thế, Châu quyết định đi tìm hiểu lý do khiến anh ta từ bỏ bỏ. Tuy thế càng tò mò cô lại càng gặp gỡ những chuyện cực nhọc hiểu về tín đồ mà bản thân sẽ sống demo trước đó cha năm. Ngoài ra anh ta không thể yêu cô mà gồm một kế hoạch khác.

Châu ngồi khóc 1 mình trong tiếng nhạc chát chúa, cô chẳng gọi sao cô lại khóc nữa, dẫu vậy nước đôi mắt cứ rơi. Cô vẫn say, nhưng người say không bao giờ biết mình sẽ say cả. Bartender cứ gửi hết chai này cho chai kia mang đến cô, anh ta bên cạnh đó chỉ biết sử dụng nó nhằm dỗ dành riêng cô.

Người thiếu phụ ở trong cửa hàng rượu tên là Mai. Cô ấy đứng từ xa, hút thuốc và chú ý Châu cùng với vẻ khía cạnh hài lòng. Con gái khi đau buồn cần nên khóc, nếu như không thể khóc thì cũng bắt buộc say.

Nỗi bi thảm ấy mà, nhiều khi nó có thể khiến một người trẻ khỏe đến mấy cũng bắt buộc gục ngã. Một chai bia nữa được đẩy tới, lúc Châu còn vẫn định uống tiếp thì ai này đã ngăn cô lại. Tiến đem chai bia đưa cho bartender, tiếp đến anh kéo tay Châu:

- Đi về mau lên!

Châu suýt nữa thì xẻ bởi cái kéo tay của anh, bao gồm Tiến cũng phải bất thần khi thấy Châu say như vậy. Cô ta những lần uống đều sẽ gây ra chuyện, như vậy này chẳng hạn.

"Anh là ai?" - Châu véo mũi của Tiến - "Nhìn anh trông quen thuộc lắm, họ gặp nhau ở chỗ nào rồi đề xuất không?"

Tiến không còn biết chuyện Châu bị fan ta vu khống vì nạp năng lượng cắp bản quyền, anh tức bực hất tay cô ra:

- Tôi nói mang lại cô biết, đây là lần cuối. Đừng khi nào gọi điện đến tôi nhằm thu dọn bãi chiến trường này nữa. Tôi không thân thương đâu.

Tiến bế Châu lên, trước lúc đi, anh luôn ghi nhớ giúp cô trả tiền. Ở trong góc tối, Mai mỉm cười quan sát anh. Một người đàn ông giỏi đó chứ? Cô có thể thấy anh ta đang lo ngại cho Châu.

Nhà của Châu tối om, điện không mở được. Dường như là bóng đã biết thành cháy. Tiến để Châu xuống giường, dùng điện thoại để soi sáng.

"Tất cả những bóng sao?" - Tiến hoài nghi hỏi.

Cuối cùng anh cũng phát hiện ra, không hẳn là cháy bóng, nhưng mà là cả mặt đường điện của cô đã bị hỏng. Tiến lần ra đường dây dẫn, nó bị chuột gặm vụn rồi. Tiến thở dài, nếu như cô ấy cứ ở 1 mình thế này e là không ổn. Tiến chẳng lạ gì tính khí của Châu. Cô ta là 1 trong những tiểu thư, làm những gì biết thay thế mấy loại này. Vớ vẩn cô ta cũng chẳng hiểu bởi vì sao không bật được đèn, rồi đang tức giận cơ mà đập nó đi không còn mất.

Tiến đơ mình, anh vẫn còn đấy nhớ những sở thích, sở ghét, tính khí của cô như năm nào. Phần đa thứ của cô, anh đều có thể đọc ra vanh vách nhưng mà không đề xuất phải chuẩn chỉnh bị. Sáu năm qua, Tiến yêu thương thêm tía người, chưa có ai khiến anh nhớ tới mức sâu đậm như vậy. Chắc hẳn rằng cũng vì không có ai khiến anh khổ sở bằng Châu.

"Anh là ai?" - Châu véo mũi của Tiến - "Nhìn anh trông thân quen lắm, họ gặp nhau chỗ nào rồi buộc phải không?" (Ảnh minh họa)

- Ôi giời ơi, mang đến tôi thêm bia, tôi bắt buộc uống bia.

Từ trong phòng để ngủ vang lên tiếng hét của Châu, Tiến nóng vội chạy vào phòng bếp tìm chanh để giúp cô giải rượu. Tuy nhiên không có. Tủ giá trống không, bốc ra mùi khó chịu. Cô ta siêu thị thế như thế nào vậy?

- Bia, bia đâu? Khốn nạn, những người đều là 1 trong lũ khốn nạn. Các người đều hy vọng hại tôi.

Tiến phi vào phòng ngủ, ngồi lên giường chú ý Châu sẽ quằn quại. Cô ta liên tiếp nói mơ, không còn biết đến việc tồn tại của anh. Ánh trăng bên ngoài hắt vào trong căn phòng, ô cửa sổ để mở, gió lùa qua mát lạnh. Tiến đứng lên ngừng hoạt động lại. Anh sợ rằng cô có khả năng sẽ bị trúng gió khi vẫn say.

"Cô tất cả tự lo được không?"- Tiến hỏi nhỏ.

Nhưng không sở hữu và nhận được câu trả lời của Châu.

- vì sao lúc nào thì cũng là tôi? Cô đề nghị học bí quyết lo liệu cho phiên bản thân bản thân đi chứ?

- Tôi mong mỏi uống bia, truyện của tôi đã biết thành ăn cắp rồi.

Tiến chú ý Châu, dần dần hiểu ra được tại sao mà cô say. Tiến biết Châu say đắm viết truyện, ngày trước cô ấy cũng nói rằng sau này anh phải đi làm việc kiếm tiền nhằm nuôi cô, do cô sẽ theo nghiệp viết lách - một nghề chẳng có tiền tài gì. Té ra là bị lừa cho nên vì vậy mới say cho như vậy. Tiến biết Châu chỉ là 1 trong con hổ giấy, bạn cũng có thể thấy cô ấy trẻ trung và tràn đầy năng lượng vẻ bề ngoài, lúc nào cũng hùng hổ đòi đập tín đồ này, đánh tín đồ kia, nhưng thực tế cô ta chỉ là 1 trong con mèo nhỏ. Cô ấy không lúc nào lường trước kết quả, cũng không khi nào biết lòng bạn thâm sâu khó đoán như thế nào.

Điện thoại của Tiến đổ chuông, anh biết là ai hotline nhưng anh ko nghe máy. Cô ấy vẫn ghen, cô ấy sẽ phỏng vấn những câu hỏi mà trong tình cảnh này anh tất yêu giấu cô được. Anh biết mình làm vậy là tất cả lỗi, mà lại anh cũng lo ngại khi nhằm Châu lại một mình. Cô ấy say như vậy, đơn vị thì mất điện, không có đồ ăn thức uống… Anh sẽ thương hại cô, đúng thế, anh chỉ nên đang thương hại cô thôi.

Khi Châu thức giấc lại thì đang là mười giờ đồng hồ trưa, gồm tiếng hễ ở trong bếp và một mùi thơm của thức ăn. Cô mở mắt ra, cả căn phòng phần đa như trở phải khác lạ. Một sự sáng sủa sủa, tươi bắt đầu tràn ngập. Châu đơ mình, ngồi dậy quan sát xung quanh.

- Chuyện gì thay này?

Trước tê cô không tin vào mấy mẩu chuyện cổ tích, nhưng giờ có lẽ rằng cổ tích đang ở trước mắt cô. Căn phòng không tồn tại ai dọn dẹp lại có thể sạch sẽ như vậy này ư?

- Đoàn, lẽ nào là Đoàn sao?

Châu đi vào trong bếp, bóng lưng một người đàn ông khiến cho cô đề nghị nín thở. Cô đặt chân đến gần anh ta, lặng lẽ quan ngay cạnh anh làm bếp nướng. Tiến đo đắn sự hiện diện của Châu, anh ta còn vừa hát vừa nhũn nhặn nhảy. Sau khi thức ăn uống đã chín anh ta quay người định lấy chiếc đĩa, hôm nay mới thấy Châu thù lù đứng ở đó.

Xem thêm:

- Trời đất ơi!

Châu bó tay lại, bình thản trước sự việc hốt hoảng của Tiến:

- Sao anh lại ngơi nghỉ đây?

Tiến vuốt ngực, anh gấp rút tắt bếp:

- Cô cứ như ma vậy.

- Tôi hỏi anh vị sao lại ngơi nghỉ đây?

- Tôi… cơ mà sao phụ nữ con đứa gì ở bẩn thế? có tác dụng tôi dọn trường đoản cú sáng mang đến giờ. Cô đề nghị xem lại biện pháp sống đi, cứ cầm này chẳng ma nào thèm rước đâu.

Châu không để ý gì đến tiếng nói của Tiến, cô quay đầu sang một bên hỏi anh lần nữa:

- vì chưng sao anh lại ngơi nghỉ đây?

- bởi vì cô say đấy.

- với lần này là nhà tôi chứ không phải nhà anh. Anh gồm ý vật dụng gì hả? Nói mau.

"Cô làm ơn bớt tưởng tượng giùm được không? Cô không nhớ gì sao? chủ yếu cô đã gọi điện cho tôi và nói nhăng nói cuội." - thật ra cũng không nhăng cuội cho lắm, tuy thế anh cứ nói cầm cố để cô ta đọc trong chuyện này, cô ta có lỗi thế nào mà còn ở kia cao giọng.

Châu mất từ bỏ nhiên, cô con quay mặt quan sát sang khu vực khác. Nhất thiết là anh ta đang nói dối, tại sao cô đề nghị gọi điện mang lại anh ta chứ?

- Đừng bao gồm dựng chuyện.

"Tôi dựng lên để tự làm cho khổ bản thân à?"- Tiến giang tay ra mỉm cười nhạt.

- Anh thời gian nào mà chẳng muốn hại tôi. Tôi hoài nghi anh lại giỏi với tôi thế.

- Ừ, tôi đâu có tốt với cô. Là tôi vẫn thương sợ hãi cô mà.

Châu tức giận bởi câu nói này. Cô đi tới cố gắng chảo thức ăn uống đổ ra nhà. Còn chưa hết, cô thêm nước mắmvà phịt tương ớt đầy lên trên tường. Tiến không hiểu được con fan thất hay này, nhưng anh ko định khuyên ngăn.

- Tôi không buộc phải anh bắt buộc thương hại. Có tác dụng ơn đi cho.

Tiến nhún vai, anh rời đi theo ý cô. Trước khi đi, anh nói:

- Vậy làm cho ơn đừng bao gồm gọi cho tôi thời gian say nữa. Và có tác dụng ơn sống hữu dụng hơn đi. Cô ngần này tuổi đầu rồi, tại sao cứ để fan ta lừa mãi thế?

Tiến quăng quật đi, trong khi anh cũng bực bội về thể hiện thái độ của Châu. Chưa phải là cô ghét bỏ gì hồ hết điều anh đã khiến cho cô, nhưng lại anh càng xuất sắc với cô thì cô lại chỉ thấy mình mang ơn anh, mắc nợ anh hơn nữa. Cô không muốn thế.

Châu bước vào trong bếp, bóng lưng một người đàn ông khiến cô nên nín thở. Cô bước tới gần anh ta, âm thầm lặng lẽ quan sát anh nấu ăn nướng. (Ảnh minh họa)

Đoàn nghe được chuyện Châu bị người ta tố đạo văn, anh ta đang ngồi trên ghế suýt nữa thì bửa xuống dưới.

- Sao rất có thể như vậy được?

Cẩm Lê đã ngồi coi tivi, cù sang quan sát anh hỏi:

- Gì?

Đoàn chỉ vào loại điện thoại:

- Châu bị bạn ta nói đạo văn. Cô ấy bắt buộc đạo văn.

- vì sao lại không thể?

- Em không hiểu biết gì cả. Anh sẽ sống cùng với cô ấy tía năm anh hiểu, cô ấy là 1 trong những người viết khá. Và bộ truyện này anh là người trước tiên được hiểu đấy. Trên trái đất này không ai sớm rộng anh đâu.

Cẩm Lê mỉm cười nhạt, nói:

- hay quá nhỉ? Lại còn bênh vực cho tất cả những người ta. Giờ đồng hồ anh ao ước gì?

Đoàn nhận biết được sự nguy hiểm, anh nuốt nước bọt, ngồi thẳng fan lại với đáp:

- không tồn tại gì, anh chỉ hơi thắc mắc thôi.

- Đừng có lo chuyện bao đồng. Lo chuyện của họ đi. Anh quên là anh không thể yêu cô ấy, tất cả những chuyện này đều vị tiền à?

Đoàn nhíu mày:

- Đừng bao gồm nhai đi nhai lại loại đó nữa.

Anh ta vực dậy bỏ đi. Đoàn vừa mở cửa, thì bao gồm một người bọn ông mặc áo xống lịch lãm, khuôn phương diện lạnh tanh đứng trước cửa. Anh run run lùi lại, vẫy tay điện thoại tư vấn Cẩm Lê:

- Em… Em…

Cẩm Lê tảo lại, khuôn mặt cũng giống như rất hại hãi. Cô ta lập cập chạy đến.

Những hôm sau đó, vấn đề đạo văn của Châu dần dần lắng xuống, dẫu vậy cô vẫn chưa hết buồn. Cô không viết thêm được gì cả, phần đông đều chỉ trong nhà và ngồi thừ ra đó. Những nhiệt huyết phần đa bị rút cạn. đều lời chửi bới, cấu xé nhân biện pháp và con fan của cô không ngừng ám ảnh, để cho cô thực sự nghĩ bạn dạng thân xấu xa như chúng ta nói. Cho tới khi quan sát thấy bình luận của một người giấu tên thì cô new vơi đi phần làm sao điều đó.

“Cô ấy không đạo văn, nếu ai đã từng phát âm truyện của cô ý ấy mọi hiểu được truyện này chỉ có thể là cô ấy viết ra. Còn tay tác giả kia, đa số tình tiết nhưng hắn thêm vào trọn vẹn dư thừa, có cũng được không gồm cũng chẳng sao. Hãy xem thêm một biện pháp thông minh.”

Ngay sau đó, là một comment khác:

“Tôi cũng nghĩ về cô ấy không đạo văn. Phần nhiều tác phẩm khác của cô ấy ấy hết sức ấn tượng, mang màu sắc giống như vậy này. Có bao giờ kẻ nói cô đạo văn lại đi đạo văn của cô ý không?”

Châu mỉm cười, cô tin rằng một ngày như thế nào đó thực sự này sẽ tiến hành phơi bày. Trung ương trạng xuất sắc hơn một chút, Châu đứng dậy tự khiêu vũ múa một mình. Ít độc nhất trên đời này vẫn đang còn người đứng về phía cô, điều này khiến cô cảm xúc có niềm tin hơn.

DING DOONG

Tiếng chuông cửa khiến cho Châu dừng lại điệu nhảy, cô nhíu mày, chưa hẳn là thương hiệu Tiến này lại tới tìm cô đấy chứ? tuy thế không, fan đến tìm không phải là Tiến. Đó là một trong những người lũ ông lạ mặt. Cô lưu giữ đã gặp người này ở chỗ nào rồi, trông anh ta khôn cùng quen.